Kailash được coi là ngọn núi linh thiêng của nhiều tôn giáo, từ đạo Phật, đạo Hindu cho đến Cổ giáo Bon hay đạo Jains.
S amdrup, anh lái xe trẻ khỏe của đoàn chủ động giảm tốc và hạ cửa kính. Chỉ tay về phía xa, anh từ tốn nói: “Các bạn hãy ngắm nhìn Kailash thêm lần nữa đi, qua khỏi khúc quanh này sẽ là tạm biệt!”. Không ai bảo ai, chúng tôi cùng im lặng hướng mắt về ngọn tuyết sơn dáng hình như kim tự tháp bạc trắng uy nghi, đang lùi dần trên đường chân trời xanh thẳm và hồi nhớ lại kỷ niệm với nơi mà chỉ cách đây 3 ngày tưởng chừng đã đánh gục kẻ bộ hành trong tiết trời mưa tuyết.
Để đến với Kailash, chúng tôi đã chạy qua những mê mải của trời xanh nắng vàng, của những bụi đường và đèo cao gió táp, đi qua nhiều thánh hồ trong xanh như ngọc, còn trên cao là ngàn mây trắng cuồn cuộn trôi. Bức tranh hoang sơ hồn hậu của Tây Tạng lướt qua trước mắt chúng tôi, sống động muôn sắc màu.

Quãng đường khô cằn sỏi đá tuyết phủ ở Kailash
Sự chứng ngộ bản thân của đoàn hành hương
Nằm cách thủ phủ Lhasa hơn 1.000km về phía Tây, Kailash không phải đỉnh núi cao nhất trong dãy Himalayas, thậm chí, với chiều cao xấp xỉ 6.700m thì Kailash khá khiêm tốn so với nhiều đỉnh nóc nhà thế giới hơn 8.000m, nhưng nơi đây được coi là ngọn núi linh thiêng của nhiều tôn giáo, từ đạo Phật, đạo Hindu cho đến Cổ giáo Bon hay đạo Jains.
Những người tu hành mộ đạo coi chuyến hành hương về Kailash là sự chứng ngộ của bản thân, là dịp luyện rèn chánh niệm thành tâm, coi việc đi Kora (kinh hành) quanh Kailash là duyên tu tập của đời người.

Cờ Lungta do người hành hương cuốn lại trên núi

Còn đỉnh thiêng Kailash, dù khen bao nhiêu cũng là thừa; như các tác gia Nguyễn Tường Bách, Govinda, Mundasep và nhiều người khác đã viết về ngọn núi thiêng huyền bí này công phu đến mức tôi khó biết nên viết thêm gì. Khi chúng tôi đi vòng quanh núi 2 ngày đầu, Kailash hầu như không lộ diện mà giấu mình sau lớp gió tuyết mây bay. Thế rồi ngày cuối trước chúng tôi rời đi, Núi mở lòng chào từ biệt.
Trong nắng sớm, Núi đứng đó ngạo nghễ uy nghiêm, ngay từ điểm xuất phát Kora đã có thể nhìn thấy sừng sững rồi mà chúng tôi nào đâu biết! Từ phía xa, chúng tôi thầm nhủ trong lòng: tạm biệt đỉnh thiêng Kailash, tạm biệt những gì đáng yêu, đáng nhớ nhất của chuyến kinh hành và thầm cảm ơn Núi, cảm ơn những người bạn đồng hành tuyệt vời, cảm ơn những người con Núi chọn – nhờ họ mà Kora không phải đặc ân dành riêng cho một ai, cũng chính nhờ họ nơi đây không chỉ là một ngọn núi có tên. Núi thật đã có hồn – một linh sơn xứng danh trong tâm thức muôn người! ![]()
Xem thêm bài viết cùng chuyên mục:







